Tôi và anh biết nhau từ
khi còn ở trần tắm mưa. Tính hai đứa không hợp nên chẳng ai nghĩ là tụi
tôi sẽ yêu nhau. Vậy mà, những ngày tháng cách xa lại làm tôi nhớ anh
quay quắt.
Tôi
ra Hà Nội học Đại học. Nỗi nhớ anh vẫn cứ cồn cào. Vì điều kiện gia
đình anh phải đi làm sớm. Tính anh năng nổ nhiệt tình, lại có ý chí
phấn đấu nên nhanh chóng trở thành trưởng phòng quản lý. Mừng cho anh.
Hai bên gia đình dường như cũng muốn để chúng tôi tìm hiểu nhau. Song
với tôi, anh bây giờ “cao” và khó gần quá.
Tôi lần lượt tìm cách
từ chối những lời hẹn hò của anh. Yêu anh, thương anh là vậy, nhưng khi
thấy anh đã là trưởng phòng mà mình tương lai vẫn còn xa, tôi sợ chính
bản thân, sợ mọi người nói tôi “thấy sang bắt quàng làm họ”. Mỗi lần từ
chối đi chơi với anh, trái tim tôi buồn và hụt hẫng. Anh cũng không năn
nỉ, không dỗ dành…
Tự ti và trốn tránh,
tôi quyết định chuyển chỗ trọ, tim đau lắm mỗi khi nhìn thấy anh mà
không dám gần, không dám nói chuyện hay bày tỏ tình cảm. Có lúc tôi
nhịn ăn để trừng phạt sự yếu kém của mình, tôi nhớ anh, và muốn về nhà
ghê gớm.
Ngày Hà Nội trời lạnh
buốt, tôi không khăn, không áo ấm, đi bộ đoạn đường rất xa từ trường về
nhà. Cái lạnh của thời tiết không lạnh bằng cái lạnh trong trái tim
tôi. Từng cơn gió tạt vào mặt và tay chân khiến người tôi lạnh ngắt.
Mưa quất vào mặt, vào
vai, vào tay tôi, chân tôi như muốn khuỵu. Mệt và đói lả, đến lúc tôi
như không biết gì nữa vì lạnh thì bất giác có ai đó đưa bàn tay ra đón…
Tỉnh dậy tôi thấy
mình trong bệnh viện, anh ngồi bên cạnh từ lúc nào. Anh lắc đầu nói:
“Em ngốc quá. May mà mấy ngày nay anh đi theo em, nếu không em đã bị
người ta bắt cóc rồi”. Tôi cười hạnh phúc vì câu nói đùa của anh. Anh
đã sưởi ấm trái tim tôi, cho tôi biết mình đã thật sai lầm và ngốc
nghếch khi cố né tránh tình cảm.
Giờ tôi đã nhận ra, hạnh phúc do mình nắm giữ. Hạnh phúc chỉ mỉm cười với ai biết trân trọng, nâng niu nó mà thôi.